20 HẠNG ĐẦU
Phạm Vân Khánh
Phạm Vân Khánh
Phạm Vân Khánh
Tôi hầu như không bao giờ có cảm giác có ai hiểu thấu đáo về mình bởi vì tôi là một con người kỳ lạ, mong manh và đa màu sắc với nhiều nỗi sợ hãi và bất an. Nghe có vẻ hoang tưởng và khoa trương nhưng tôi luôn có cảm giác cô đơn chạy trong huyết quản. Đó không chỉ là một trạng thái của tâm trí, mà còn là một căn bệnh tự hủy hoại nội tâm kéo dài và tôi thấy việc chia sẻ cảm xúc của mình thực sự là một thách thức vì tôi sợ bị đánh giá và hiểu lầm.
Kể từ khi tôi bước sang tuổi 20, tôi đã trải qua một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng trong 1/4 cuộc đời. Tôi đã nghi ngờ danh tính và giá trị bản thân. Có rất nhiều câu hỏi nảy sinh trong đầu tôi: “Tôi là ai? Tôi đang cố gắng làm gì? ”. Đối mặt với cuộc khủng hoảng này đã giúp tôi thừa nhận những điểm mạnh và hạn chế của mình, tuy nhiên, nó cũng dẫn đến sự gia tăng lo lắng và tâm trạng bất ổn.
Sự bất ổn về mặt cảm xúc của tôi đã ra đi vào năm 2020. Năm đầy đau buồn và mất mát, tôi tự trách mình vì đã coi người khác là điều hiển nhiên khi họ vẫn còn ở đây. Khi Việt Nam thực hiện kiểm dịch và cách biệt xã hội vào đỉnh điểm của đại dịch Covid 19 năm ngoái, tôi phải học và làm việc từ xa, điều này thật không may, khiến cảm giác đơn độc của tôi trở nên tồi tệ hơn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bị cô lập và bất lực như vậy. Nó giống như bị giam cầm trong một mê cung của sự bi quan và u ám. Tuy nhiên, tôi đã chọn cách làm ngơ trước những vấn đề sức khỏe tâm thần của chính mình. Việc quản lý cảm xúc kém này đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi về thể chất và tinh thần. Chế độ ngủ và ăn uống của tôi thay đổi đáng kể khi tôi ngủ thiếu và ngủ quá mức. Tôi thậm chí còn bị chảy máu mũi thường xuyên và lên cơn hoảng sợ do khối lượng công việc quá tải và căng thẳng. Điều tồi tệ nhất là tôi không có ai để tâm sự, và tôi không muốn nhờ đến sự giúp đỡ vì cái tôi quá lớn và nỗi sợ hãi của mình. Trớ trêu thay, tôi cũng không tin tưởng vào cảm xúc của mình, tôi tự hỏi liệu những vấn đề của tôi là thật hay chỉ là do tôi tạo ra núi non. Tôi đã che giấu căn bệnh trầm cảm của mình một cách hoàn hảo đến nỗi những người xung quanh tôi, ngay cả những người bạn thân nhất hay anh chị em của tôi đều không biết rằng sức sống của tôi đã tan tành trong đau đớn.
Một số nỗ lực giảm căng thẳng vô vọng mà tôi đã thực hiện bao gồm viết các bài đăng trên tường riêng tư trên Facebook hoặc vẽ các tác phẩm nghệ thuật buồn bã không giúp ích được gì nhiều. Mặc dù là một người đam mê nghệ thuật và yêu thích điện ảnh, nhưng trong thời gian gặp nạn, tôi hầu như không thể tập trung vào việc vẽ tranh hay thưởng thức phim ảnh nữa. Ngày tháng trôi qua, sự thiếu tự tin của tôi dần dần tiêu diệt sự nhiệt tình của tôi và bóp nghẹt những đam mê của tôi. Tôi đã hoàn toàn suy sụp về cả tinh thần và thể chất cho đến thời điểm được gọi là “Epiphany”. 🍊
Tôi đã trải qua một khoảnh khắc tự nhận thức rõ ràng và không lường trước được khi xem một video có tên “Cách thực hành sơ cứu cảm xúc” của Guy Winch trên Youtube. Bằng cách nào đó, thuật toán YouTube đã giúp tôi. Đoạn video để lại ấn tượng lâu dài trong bộ não thảm hại của tôi. Đột nhiên, tôi nhận ra mình đã tàn nhẫn, vô trách nhiệm và phi logic như thế nào khi đối mặt với chứng rối loạn cảm xúc của mình. Sau đó, tôi dành thời gian tìm kiếm một số tài liệu và bài báo liên quan đến các vấn đề sức khỏe tâm lý. Càng biết nhiều về sức khỏe tâm thần, tôi càng ngạc nhiên bởi mức độ nghiêm trọng của nó và có bao nhiêu người ngoài kia đang phải đối mặt với những vấn đề tương tự.
Để chống chọi với căn bệnh tâm thần, tôi bắt đầu thực hành vệ sinh tinh thần bằng cách thử một số liệu pháp trị liệu bao gồm viết nhật ký, học ngôn ngữ hàng ngày. Viết và trang trí nhật ký là những hoạt động không thể thiếu trong thói quen thường ngày của tôi để giảm bớt cảm giác lo lắng và choáng ngợp. Dù bận rộn đến đâu, tôi vẫn cố gắng thực hiện chúng. Tôi không viết và vẽ vì tôi muốn trốn chạy nữa mà vì tôi muốn xây dựng một thế giới đầy màu sắc, nơi những cảm xúc và tình cảm đều đáng được chia sẻ và được đánh giá đúng mức. Tôi đang học cách tận hưởng công ty riêng của mình đồng thời cố gắng cởi mở hơn. Cuối cùng tôi đã có đủ dũng khí để nói về các vấn đề của mình với một số bạn bè và xây dựng cảm giác thân thuộc. Vẫn còn nhiều tiến bộ cần phải đạt được, nhưng tôi tự hào rằng mình đang mạnh mẽ và ổn định hơn.
Con đường xác định và chữa lành bản thân vẫn còn nhiều chông gai và bất trắc nhưng tôi không chịu bỏ cuộc. Mỗi ngày là một trận chiến đối với tôi. Tham gia cuộc thi Khoảnh khắc phát triển cũng là hành động của tôi để chống lại, thử thách những hành vi tự hủy hoại bản thân và tư duy chối bỏ bản thân. Hôm nay, tôi quyết định im lặng để tự ti và bất an để bước ra khỏi vùng an toàn của mình và cởi mở về những mối quan tâm của tôi. Tôi muốn sống như một người làm vườn chăm chỉ gieo trồng và nuôi dưỡng những hạt giống lành mạnh của sự tích cực vào tâm trí của mình và nhổ bỏ cỏ dại của sự thiếu tự tin và bất an ngày này qua ngày khác.
Quá trình tự tìm kiếm, tìm lại cảm xúc đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, mạnh mẽ nhưng tôi biết điều đó là xứng đáng. Vì vậy, bạn có thể tham gia cuộc hành trình này với tôi?
🍊
Tống Quang Anh
Tống Quang Anh
Tống Quang Anh
Một câu chuyện để kể về sự kiện được thay đổi đời sống đối với mình là không đủ.
Mình phát hiện ra não từ cuối năm 2019. Bố mẹ và em gái ở bên quản lý cho mình suốt thời gian đó đến hiện tại. Hệ thống mệt mỏi, đau và thử nghiệm sẽ không ai biết rõ như bố trí.
Trước đây, gia đình mình ai cũng bận rộn với công việc riêng. Bố mẹ đi làm, con gái và mình đi học. Căn bệnh đã lấy được mục tiêu lúc đó của mình, nhưng thực sự của nó khiến cả nhà gắn kết hơn rất nhiều. This also is the basic Association to all the home life slow and got out of the important thing in this life.
Minimum date to the level library. From small to the big time time like that. Vào bệnh viện bác sĩ trực tiếp chỉ định, kiểm tra gì, truyền thuốc gì mà vớ vẩn quanh mình. Sau chai thuốc giảm đau và giảm áp lực nội bộ, mình đã đỡ hơn. Đêm đó mình ngủ quên, tỉnh giấc thấy mẹ kê hai chiếc ghế nằm. Từ bé đến giờ, mình chưa báo đáp được mẹ điều gì. Trước khi bị bệnh mình làm gia sư kiếm thêm, thi thoảng được tặng cho mẹ những món quà nhỏ. Nhưng khi chứng nhận cảnh báo mẹ nhìn thấy tôi như vậy, tôi cảm thấy mình không làm được gì.
Kế hoạch của mình bao gồm 3 phần: Thuật - Xạ trị - Hóa trị. Giải thuật sáng ngày, bố mẹ đi cùng xe lăn của tôi đến phòng gây mê nhưng đến hành lang thì hai người phải dừng lại. Mình là con trai lớn, tự lập từ bé, bố mẹ không quá bao bọc mình. Nhưng khi đó, mình thấy trở lại là trẻ em được bố trí thiết bị.
I map value 34 lần. Bright nào cũng được đưa ra cho mình vào trị thư viện. Cả 34 lần. Time to make only to the company - cách nhà 40 km vài buổi chiều, tối về để đưa tôi đi. Layout công việc vì tôi. Trước đây bố và con trai lớn không nói với nhau, đôi khi mình quên đi sự yêu thương của bố dành cho mình. Sau khi hoàn thành lần cuối cùng, bệnh nhân sẽ được đánh thông lệ tinh thần chiến đấu với bệnh. Mình chưa bao giờ thấy mẹ háo hức khi mình đứng trước cái cồng.
Một câu chuyện cuối cùng về em gái mình. Sau khi mổ xẻ, mình sẽ phục hồi ở viện. Hầu hết tất cả các ngày, em mình tan học ở trường là vào thư viện chơi với mình. Bon bon trên con Cub 50 đi khoảng 20km bất chấp đường đông vào thăm anh. Có một lần, hắn bị trẹo chân, cả bố và mẹ đều bảo vệ nhà. Nhưng đúng giờ, hắn vẫn lù lù ở cửa phòng bệnh của tôi. Khi mẹ hỏi lý do, hắn chỉ tỉnh bơ:
- Mọi người thấy mọi người bảo vệ thành anh mới cười nên kết nối.
Link, mình xin nhắn tin với các bạn trẻ, dù có đam mê hay đang cố gắng vì điều gì, thì cũng đừng quên gia đình của mình. Với mình, trưởng thành nằm trong tư tưởng. Bản thân mình nhận được sự yêu thương xung quanh mình. Điều đó cần phải hoàn thành và thời gian để nhận.
Năm 2020, mình đã lớn lên một chút.
Phạm Thị Hương Thảo
Phạm Thị Hương Thảo
Phạm Thị Hương Thảo
Phạm Thị Hương Thảo
Linh thú khi viết những dòng này tôi còn mơ hồ về khái niệm “trưởng thành” lắm, bởi chính bản thân tôi cũng không biết mình đã chạm vào cánh cửa “trưởng thành”. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng có một cô bé dễ thương đã từng bước qua cửa kia và bức tranh này, tôi xin phép được dành tặng cho cô bé đó - người bạn thân yêu của tôi - Hồng. Ngày Hồng biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, nó không có bã, ủ rũ, khóc lóc gì cả, chỉ có cười nhẹ một cái khi cầm mảnh bệnh trên tay mà thôi. Nó bảo mật: “Sống đến bây giờ là tôi thấy quá đủ rồi, tôi được làm trẻ có bố mẹ bao bọc, bảo vệ, được làm một sinh viên đại học với nhiều cơn bão và trở thành một bà già. tuy ế nhưng tiền làm ra tiêu không xuể, hí hí. Vì vậy, tôi không nên xạ trị hay gì nữa đâu, tôi sẽ chơi những gì tôi muốn, ăn những thứ mình thích, mặc đồ thật đẹp và không bao giờ buồn hay khóc gì hết. Tao muốn thời gian cuối cùng của mình chỉ toàn niềm vui mà thôi ... ”. Nói rồi Hồng làm thật giả cho bạn bè và gia đình đi điều trị. Đến cả bạn thân như tôi cũng không hiểu vì sao Hồng làm vậy
bởi nó rất nhạy cảm thuộc kiểu người dễ dàng được chi phối bởi những chuyện xung quanh, hãy hỏi thì nó chỉ trả lời: “ Khi nào mày trưởng thành rồi sẽ biết vì sao tao làm vậy?” Và rồi 6 tháng sau Hồng đã ra đi.
Cả một năm sau đó, tôi sống trong sự khô ráo, mệt mỏi, tôi muốn biết “trưởng thành” là gì mà tôi đã trải qua, để rồi đi đến quyết định từ bỏ cơ hội kéo thêm sự sống của chính bản thân mình. thân mình. Còn một ngày, tôi nhận được 1 lá thư được gửi đến cho Hồng (tôi với Hồng sống chung một phòng trọ, nên địa chỉ liên lạc của nó cũng chính là địa chỉ của tôi luôn). Đó là một lá thư cảm ơn được viết bởi một cậu bé 10 tuổi bị hư hỏng van tim nhưng gia đình không đủ điều kiện để giải thuật. Bé vô tình Hồng đang ngồi khóc đây cầu thang bệnh viện, bé kể cho Hồng nghe về ước mơ sớm khỏi bệnh để trở thành phi hành gia, bay lên bầu trời rộng kia hái một ngôi sao về làm đèn ngủ cho em gái. Với hi vọng, khát khao khát khao khát khao khát khao khát khao khát khao và giúp đỡ Hồng đưa ra quyết định quan trọng của đời mình. Sau cuộc gỡ bỏ đó, Hồng quyết tâm dùng hết số tiền tiết kiệm đáng lẽ phải dùng để xạ trị cho mình thì nó được dùng để trả toàn bộ chi phí sửa chữa cho bé. To open a new door, cánh cửa ước mơ để bé có thêm cơ hội sống và thực hiện nhưng điều lệ nhỏ bé bình thường. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu vì sao bạn cũng làm như vậy. Và “trưởng thành” mà Hồng nói tới không có gì “đao to búa lớn” như tôi hay nghĩ. Đó chỉ là những mảnh ghép mà bản thân nhận ra rằng cuộc sống này đáng giá như thế nào, dù mình chỉ có vài phút còn lại cuối đời thì cũng phải sống sao cho có giá trị. Cuộc sống vốn dĩ bình thường, không ai có thể đoán trước được, hơn thua, đã mất xưa kia không còn quan trọng, chỉ cần khao khát, hi vọng sống trọn từng ngày, từng phút giây trong đời mình sẽ ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Cảm ơn Hồng! Vì đã đến với đời sống của tao. Nhờ mày, tao nhận cuộc đời vốn không toàn vẹn như ý muốn, thế nhưng mọi khó khăn chỉ làm cho tôi thêm vàng trong cuộc sống, mọi nỗi buồn chỉ vui sướng thêm vỡ tan, mọi đau khổ chỉ cuộc sống được trọn vẹn hơn… Và nhờ mày, tao có câu trả lời của riêng mình cho câu hỏi “Trưởng thành là gì?”. Tao tin rằng giờ đây ở đâu đó mày đang nhìn tao và đưa tay cười kèm theo câu “Thật tuyệt vời! Làm tốt lắm.
An yên nha bạn yêu của tôi.
Đặng Hoàng Diệp
Đặng Hoàng Diệp
Đặng Hoàng Diệp
Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không cảm thấy buồn bã quá lâu, hãy nhớ lời nói cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
This dạo, con rất khác ...
Nếu mẹ không hỏi con còn tiền, con sẽ không nói ví con đã trống.
Nếu mẹ không hỏi hôm nay đi học thế nào thì con sẽ không thành chuyện.
Dù mẹ hỏi hôm nay có mệt không, con cũng không có nói gì cả.
Dù mẹ hỏi có muốn mua cái áo đó không, con cũng sẽ lắc đầu.
Con đã nghĩ cho kinh tế gia đình, con đã nghĩ cho sức khỏe của mẹ.
Nhưng hình như, mẹ và con cũng dần dần xa nhau ...
Không những đêm tâm sự
Không có những tiện ích
Cũng không còn giọt nước mắt chia sẻ.
Mẹ chỉ thấy con thầm khóc mệt mỏi, con thấy nhịn cười trước mặt mẹ, con chỉ thường xuyên nén tiếng thở dài.
Mẹ cũng đã từng trải qua quãng thời gian thanh xuân ấy - khoảng thời gian của nhiệt huyết, của vội vàng, của cả những người nghe và suy nghĩ. Đó là lúc cảm xúc của mẹ tuổi 17 vô cùng loạn, giữa niềm vui và nỗi buồn. Khi đó mẹ cũng dần dần trải qua thế giới, dần dần hiểu được nỗi lo của người lớn và dần dần cũng lo lắng cho tương lai của chính mình.
But mẹ rất lo
Mẹ lo vì con vẫn chưa đủ dũng khí nói ra. Mỗi lần khuyên con, con đều nói con không thích nghề đó, nhưng con không hề nói rằng ước mơ của con là gì.
Năm ấy, bố mẹ đều biết rằng thời gian của bố rất ít, nhưng mẹ vẫn quyết định sinh thêm con. Mẹ một mình nuôi dưỡng hai mái nhà, chỉ mong sự việc bận rộn và tất cả sẽ khiến mẹ không thấy trống rỗng và cô đơn nữa. Nhưng rồi anh con cũng làm mẹ rất mệt mỏi, và mẹ không đủ sức như con cũng vậy.
Nhiều khi
Mẹ chỉ mong hai đứa bé lại,
Nỗi lo tiền bạc thì lớn thật đấy, nỗi lo cái ăn cái đầy đủ cho hai món ăn thì lớn thật đấy
Nhưng khi đó, cả hai đều là những đứa trẻ nghe lời, ngoan và không để mẹ phải nghe từng đêm.
Mẹ thật ích kỉ nhỉ?
Cho to a day
Con nhìn vào mắt mẹ, và nói rằng: "Con sẽ theo đuổi nghệ thuật. Con không muốn công việc kinh doanh hay bàn giấy. Con biết con sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Con không có thiên phú, nhưng con có tin Tôi cố gắng và nỗ lực. Ngày nào cũng vậy, ngày nào tôi cũng cố gắng, con học và tìm hiểu rất nhiều thứ để biết được cuộc chiến thích hợp với điều gì. Con chưa trưởng thành, nhưng con muốn quyết định cuộc đời của con, con muốn sống chết với ước mơ của con.
Mẹ có ủng hộ con không? "
Mẹ luôn ủng hộ con. Vì đó mẹ biết, con trưởng thành.
But you do not nhầm lẫn, trưởng thành không phải là một tài khoản của mình. Đừng quên bên cạnh con còn rất nhiều người luôn yêu thương, quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ con. Vì vậy, đừng lo lắng hay vô ngại mà hãy vững tin và theo đuổi ước mơ của con nhé!
Mẹ yêu con.
Cao Ngọc Anh
Cao Ngọc Anh
Cao Ngọc Anh
Tick tock 10 giờ tối, tôi vừa tăng ca về
Lặng lẽ trên con phố, đông người, bụi khói xe
Tối ưu hóa vàng ăn, tiểu ngạch
Biết mình trưởng thành, khi thấy mình nhỏ lại
Từng ngực, đầu cao; top think mình hoàn thành
Từng thắng, ngạo mạn; tôi không cần mình
Từng hờn tủi, bông đùa; dựa vào vật chất
Đắm chìm vào quá khứ, không thực hiện
Luôn đặc biệt của mình, không lo đến tương lai
Set body on all, not need to love ai
Huy chương treo tường, giấy khen cùng dương tính
Làm tôi không biết đường, che mờ đi phương hướng
Từng giống như chú nhóc, nhìn trời tưởng bằng vung
Đâu biết ở bên ngoài kia, is not large width
Cũng đến một ngày, băng rộng biển tìm kiếm
Thế giới bao la quá, còn chưa biết gì
Mười mấy năm trôi nổi, hắn có thêm gì không?
Anh ấy nói xui xẻo mình, không may và xui xẻo
Vận hành cuộc trò chuyện, không phải mình giậm chân
Phẫn nộ ngày trôi, không ra lời giải đáp
Rồi hắn cũng nhận, chắc mình chỉ đến thế
Hi sinh cho ngạo nghễ, che khuất đi trí tuệ
Biết không có gì, người ngoài nhìn cười chê
Ba má chỉ trích sao, hắn không tạo kỳ tích
Không hiểu cuộc sống đời như màn hình bi kịch
Nhìn ra vạn vật xung quanh, với suy nghĩ giả dối
Nhưng hắn cũng biết hắn, đang tự lừa mình thôi
Đến lúc nhìn lại mình, và thật tâm sửa đổi
Thằng nhóc lớn rồi, đã biết tự do rồi
Biết mình từng lạc lối, và giờ cần thay đổi
Biết nhắc bản thân ổn định, những đêm rét đơn lẻ
Biết quan trọng nhất, không phải là cái tôi
Biết giấu kỹ suy nghĩ, khác kẻ mặc định đang sĩ
Biết một mình gặm nhấm, lời lẽ bẽ bàng
Lắm đầu dòng, với suy nghĩ nhẹ nhàng
Hiểu mình có cố gắng, chừng nào cũng không đủ
Bởi vì bao người kia, thành công vẫn chưa ngủ
Thằng nhóc biết đến lúc đồ huy chương tủ
Từ bao giờ thằng nhóc, đã biết nói chuyện rồi
Ba má hỏi mần việc vất vả thì trối
Trên Hà Nội vật lộn trong căn phòng xây dựng
Đối mặt với gục đầu bóng tối
Ít nhất hắn biết đứng lên sau ngã gục
Now You before to a city is a East through people
Dòng người đi xen kẽ nhau, ào ào và hối hả
Trước bao thư cứng bước chân vội vã
Anh tự thu nhỏ mình, để biết cần cố gắng
Chiến đấu âm thầm để thành công là tiếng nói
Tiến lên dần dần để tương lai là tiếng gọi
Không để cái mác ngoài biến thành sợi dây cáp
Go to the line of a, not get as the sea
If are the non tree, not so với rừng già
The small small that can only, will be less than when fall
Đôi khi phóng đại, không đáng để ca ngợi
Đôi khi nói nhỏ nhẹ, người ta lại lắng nghe
Bởi vì bên trong suy ngẫm về một điều gì đó
Trưởng thành không phải về bên ngoài trang
Mà là khi biết rõ, bản thân mình ở đâu
Trần Phương Huyền
Trần Phương Huyền
Trần Phương Huyền
Trần Phương Huyền
Quả thực rất khó để định nghĩa được hai chữ "trưởng thành". Đó có thể là khi bạn qua sinh nhật thứ 18, cũng có thể là khi phong cách của bạn thay đổi trông người lớn hơn, hoặc cũng có thể là cách bạn giao tiếp và lịch sự đối với những người xung quanh mình. . Nhưng với tôi, "trưởng thành" là khi ta có những suy ngẫm về những điều quan sát trong cuộc sống, những người xung quanh ta mà ta thấy và cảm nhận được. Cửa hàng 40 tôi thường đến trường đi qua nhiều bệnh viện, vì thế cũng không khó để gặp những người bệnh tật, những người lớn tuổi cánh tay nổi vạch máu do "chiến tích" của những lần khám bệnh. Và mỗi lần gặp họ là một lần tôi ngâm. Tại sao cái con của họ lại không được đưa vào bệnh viện? Tại sao họ lại chỉ đến bệnh viện một mình? Tại sao họ lại vàng đi nhiều như vậy? ... Những câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu. Đương nhiên, tôi không có câu trả lời. Và tự nhiên, họ bước qua đời tôi nhanh chóng vì chúng tôi xa lạ. Nhưng họ lại không biết rằng, hình ảnh của họ cứ vấn vương trong đầu tôi mãi không thôi.
but you are allow you to an your main life build the future good. Giúp bố mẹ hưởng thụ Tuổi già thực sự an nhiên, là người đưa họ đi khám bệnh, luôn bên họ khi họ cần, luôn cố gắng vì họ, những người tuyệt đối tuyệt vời đã dành cả đời để nuôi dưỡng bạn, bạn sẽ là người thực hiện nó. Rồi sẽ đến một ngày, bạn được đáp lại bằng nụ cười và niềm hạnh phúc của những người bên bạn. Đó là "trưởng thành".
Thật biết ơn những chiếc xe ô tô và những người kia, điều đã giúp tôi nhận ra, tôi kết quả đã trưởng thành rồi.
Hà Nội ngày nắng đẹp, 19 tháng 01 năm 2021.
Tôi nghĩ đến họ, nghĩ đến tương lai, khi tôi lớn hơn, bố mẹ tôi có bệnh tật gì không, liệu họ phải tự mình đi đến bệnh viện khám bệnh hay không, liệu họ có thể khỏe mạnh mà tuổi tác Già, hưởng thành quả những cuộc sống lao động và công việc nuôi dưỡng tôi của họ không, và tài liệu tôi có thể toàn bộ chữ "hiếu" để thiết lập cho họ về sau này không ...
Tôi từng nổi loạn và lớn tiếng, tôi hồ đồ và kỷ niệm. Để rồi đây, trên chiếc xe ô tô số 40 này, tôi tự cảm nhận chính mình về cuộc sống, về những lần bồng bột và tự rơi nước mắt chán ghét bản thân mình, cuộc sống thì cũng vậy. . Cuộc sống hạnh phúc là khi không chỉ nghĩ cho mình mà còn nghĩ cho người khác.
Bạn có thể biết được cuộc sống tương lai sẽ thế nào, bạn cũng không thể biết bản thân mình tiếp tục sẽ ra sao,
Nguyễn Trung Thành
Nguyễn Trung Thành
Nguyễn Trung Thành
Nguyễn Trung Thành
Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không cảm thấy buồn bã quá lâu, hãy nhớ lời nói cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
Bức ảnh của mình có thể hiện khắc mình nhận ra, mình nên tự hào vì sự đồng tính của mình, và để giọt nước mắt hạnh phúc và niềm vui cuốn trôi màu đen mà xã hội bôi lên tâm hồn mình suốt ngày thơ.
Thực hiện lúc mình đọc chủ đề của cuộc thi, mình đã cười rồi .. mình thì có gì là trưởng thành nhỉ? Con trẻ, nghịch ngợm và hồn nhiên vẫn luôn được mọi người nhận ra là tỏa ra từ mình, bản chất 1 người thì không thể xác định được. Mình vẫn giữ những sở thích từ thời còn rất trẻ, vẫn ăn kẹo, vẫn vẽ tranh, vẫn hát… và vẫn thích những gì xã hội cho là nữ tính….
Lớn lên với mình là 1 "màu tím" hành trình. Xã hội định sâu trong những định kiến bất di bất dịch, rằng màu xanh là của con trai, và màu hồng là của con gái, cho nên “màu tím” của mình “lòi ra như một ngón tay cái đau” vậy. Mọi người có người nhìn thấy nó, như 1 người lạ từ trên trời, có người xa tỏa sáng, coi nó như bệnh dịch, và nhiều hơn cả, là những người bắt nó. “Thứ bê đê, thứ ái, thứ như mày có quyền gì đó làm lớp trưởng, thứ như mày thì có quyền gì bảo đảm phải tự hành…” Màu tím nghĩa là tất cả trải nghiệm của mình, miêu tả mọi hoạt động của mình. mình. Một con trai thích công chúa, thích Barbie, thích Winx, thích mọi màu sắc nhưng thích nhất là màu hồng, 1 thứ không nên tồn tại, 1 thứ phải thay đổi, 1 tâm hồn phải chuyển sang màu xanh.
Và tất cả những lời lẽ, những cái nhìn, những câu cảm thán của ba mẹ, thầy cô, bạn bè, anh chị trong nhà bắt đầu đen tâm hồn mình. Nó không làm tâm hồn mình xanh lại, chỉ tối đi, cho đến khi tất cả những gì mình làm liên tục, là khóc, là cố gắng cào cấu trúc xé bản thân để hạ giọng, tự đánh mình từng người khi thấy mình “nữ tính” trở lại. Một người cùng cố gắng trong cơn đau, nhưng đúng là bản chất của con người không thể nhận ra, và những lời nhận xét vẫn đổ về: thằng bê đê.
Khoảnh khắc trưởng thành của mình, khi mình được mở rộng tầm mắt, khi mình biết đồng tính là 1 bình thường, và mình chấp nhận giới tính thật… Mình bỏ ngoài tai những lời nhận xét bình thường của xã hội, mình băng lại những thương hiệu về tâm hồn và xác định, mình có thể hiện 100% con người của mình, tài năng của mình, giọng nói nhẹ nhàng, trong veo và nữ tính của mình, sẵn sàng bật lại những gì sai left, because now I’m not anything must be more than. Tất cả những tháng lớn lên đều làm mình chai lì với việc bắt giữ, và làm mình nhận ra nay khi trưởng thành, mình đã dũng cảm đến thế nào.
Gửi Thành của quá khứ, hiện tại và tương lai, Gay là 1 món quà, cho nên tự hào mà nói rằng: mình gay mà!
Nguyễn Thị Thanh
Nguyễn Thị Thanh
Nguyễn Thị Thanh
Tôi nhớ Theodore Rosevelt từng nói: "Hãy tự tin bạn có thể làm được, như vậy là bạn đã vượt qua một nửa con đường rồi đó". Và may ra, nguồn cảm hứng vô hình trong câu nói ấy đã truyền thêm sự tự tin giúp tôi hoàn thiện tác phẩm “Sức sống” này.
Lấy ý tưởng về sức sống mạnh mẽ của các loài động vật, cụ thể là những con chim sống trong hoàn cảnh yêu thích, không thể thiếu sức mạnh giúp nhau tiếp tục sống và trưởng thành. Và cũng như càng sống trong môi trường yêu thích, cuộc sống của chúng ta càng trở nên kháng chiến, giúp chúng ta bay qua thực thi khó khăn, đối với bầu trời lớn.
Những chú chim đã được làm tuyệt vời, bay đến nơi tuyệt đẹp, vậy, chúng ta cũng có thể làm được điều tương tự? Tôi chợt nhớ về khoảng thời gian thi đại học căng thẳng của mình. Khi ấy, tôi còn là một người khép kín, nhẹ nhàng với thành quả học tập không mấy tự hào về sự yêu thích đặc biệt với bộ môn hội họa. Ngày đó, cuộc sống đã đặt cho tôi hai con đường lựa chọn, hoặc dừng lại việc học sau kỳ thi THPT, bắt đầu công việc làm ruộng, cấy lúa, trồng rau rồi kết hôn với cậu bé gần nhà đó mà cha mẹ tôi thấy lòng; or tôi sẽ nỗ lực 200% khả năng hiện tại để chạm tới cánh cổng trường Đại học, tiếp tục con đường tri thức sau này. Có lúc tôi nghĩ đến cảnh sau của bản thân và giật mình khi chỉ thấy một màu xám, vật lộn trong cuộc sống nghèo khó, không có sự hiểu biết, không có tương lai nếu tôi đi theo đầu tiên. Không, tôi không muốn sống trong cuộc sống đó, tôi muốn tiếp tục đi học bởi đó là con đường duy nhất để tôi thay đổi và hoàn thiện bản thân, giúp tôi thỏa mãn niềm đam mê hội họa, sáng tạo không ngừng. Để đạt được mục tiêu đó, tôi đã học tập không ngừng nghỉ, luyện vẽ tới mức chai tay, họa tiết, tỉ mỉ từng nét, từng nét… Và cuối cùng, sự nỗ lực của tôi đã không uổng phí, tôi đã qua tất cả những khó khăn khi ấy để được đặt chân vào cánh cổng đại học của mình mơ ước - Trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Đây cũng là ngôi trường giúp tôi gặp gỡ các thầy cô nhiệt tình, tâm huyết, những người bạn chân thành, giúp tôi thỏa mãn theo đuổi đam mê, được sống và hiến hết mình cho hội họa. Tôi vẫn nhớ một người từng nói với mình: "Em đã bước 1 chân từ bùn đất dưới chân ruộng lên trên bờ là thành công và thay đổi lớn với chính em, từ giờ em hãy bước tiếp đến nơi mà em muốn" .
Và thật bất ngờ khi tôi vô tình biết chính câu chuyện về con đường học tập của mình đã tạo ra sức mạnh không nhỏ cho những người xung quanh, hãy giúp cho một bạn nhỏ có thêm động lực theo đuổi đam mê của mình khi đang đứng trước nhiều ngã rẽ. Chính điều đó đã giúp tôi thấy sự cố gắng của mình thật có ý nghĩa. Và biết đâu đó, vào một ngày đẹp trời, sẽ có người viết thêm dài những câu chuyện về những cuộc chiến đấu trong truyện…
“Sức sống” được sáng tác trên tổng hợp chất liệu với kích thước 70x90 cm. Nhân vật chính trong tác phẩm là hình ảnh hai chú chim được khắc họa trong khung cảnh bãi đất cũ kỹ, bỏ hoang. Bãi đất được tạo thành từ chất liệu tái chế như vải, giấy bìa, túi ni lông,… với kỹ thuật bồi đắp để tạo lớp và không gian liên kết, tận dụng màu sắc và kiểu dáng của các chất liệu được tìm thấy. sắp xếp tạo khối hình, nét và phủ thêm màu. Gam màu chính được sử dụng trong tranh là tông màu hơi lạnh cho người xem cảm xúc và yêu quái.
Nguyễn Thị Thúy Hằng
Nguyễn Thị Thúy Hằng
Nguyễn Thị Thúy Hằng
Nguyễn Thị Thúy Hằng
Đối với tôi, trưởng thành là một quá trình ... khó mà nói được, cái lúc tôi lớn lên nhất là khi nào, tôi chưa bao giờ ngồi ngẫm lại cho kỹ càng. Là khi tôi nhận được kết quả đầu tiên Đại học? Hay là xa nhà đầu tiên, xa ba mẹ đến một thành phố mới, ở ký túc xá? ... À, nhớ rồi! Có một ngày, một ngày tôi không thể quên được, tôi chợt nhận ra mình phải thay đổi. Ngày đó, bố gọi điện tới bảo: "Con ơi, mẹ bị ung thư rồi ..."
Tôi biết rõ mình đã buồn, đã lo lắng như thế nào; đến giờ vẫn còn khá lo dù mẹ tôi đã hồi phục sức khỏe. Còn lại khoảng thời gian cả một học kỳ I năm hai đó, tôi rất sợ. Cái lúc đó, tôi chợt nhớ có một cô cùng lớp Đại học, tôi mới kết nối Facebook, chưa quen, mới mất ba mẹ của mình ... Những lúc tôi đọc những dòng chữ trên trang cá nhân của cô, tôi không cũng có thể không muốn hiểu cái nỗi đau ấy. Nhưng khi nhận được tin xấu của mẹ, tôi không thể kiềm chế được mà nhớ đến và thế là nỗi sợ hãi như một bóng ma tràn đầy trong tôi. Tôi đã bỏ quên mẹ quá nhiều. Sau đó, tôi kiếm việc làm thêm để giúp đỡ cho ba mẹ - tôi quyết định tôi đã chờ mãi - hay có thể gọi đó là bước chân tôi bước ra khỏi cửa sổ an toàn của mình. Tôi cũng gọi điện hỏi thăm mẹ hằng ngày, gọi điện hỏi thăm em gái tôi rồi nhắc nhau gọi mẹ, an ủi và động viên bố. Tôi cũng bắt đầu viết nhật ký để vơi đi nỗi lo của mình ... Cái vỏ bọc tôi tạo ra lâu dần tan vỡ. Khó khăn thời gian đó chậm trôi qua tôi và gia đình tôi, như cơn bão nặng nề rồi cũng mất dần biến đổi để bầu trời đẹp cho chúng tôi. Tôi luôn gọi bản thân là Hoa trái mùa ... Như bông hoa nở chậm, tự khắc giữa chúng ta đang đẹp, đẹp, nhưng rồi sẽ có lúc rạng rỡ và tự tin nhất. Tôi biết, bản thân khi đó và bây giờ vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn thiếu sót nhưng tôi cũng đã chọn đối mặt hơn là chạy khỏi những vấn đề của mình.
Em ...
Như hoa trái mùa
Trong Exposure
Find color do
"Trách nhiệm"
Cửa gõ cờ tình yêu
Tôi tôi
Đã học chưa?
Tôi chọn câu này vì ngồi đây, ngẫm lại cả những ngày tháng trưởng thành, tôi không thể quên được khoảng thời gian khó khăn đó, dù là sau này. Thật có thể tôi có cười khi nhớ về, cùng với mẹ tôi, gia đình tôi. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây câu chuyện tôi chia sẻ!
Đỗ Phương Thảo
Đỗ Phương Thảo
Đỗ Phương Thảo
Mình tự hỏi hệ thống quản lý thang máy của mình thành khi nào ...
"Chú chim non đấu tranh thoát khỏi quả trứng.
Quả trứng là thế giới.
Ai muốn được sinh ra,
Trước hết, phải phá hủy một thế giới "- Demia - Hermann Hesse
Chúng ta cùng cách con người trưởng thành cũng có thể giống loài vật có lông vũ ở đó.
Khi mình từng là học sinh, mình rất thích giải Hình học, dù biết đáp án của sách giáo khoa mà vẫn cố gắng chứng minh câu Hình đó có thể giải thích theo hướng khác hay hơn, nhanh hơn. Chính vì thế mình thường đặt lăng kính nhìn nhận vào một góc chiếu vì bản tính thích hợp đi tìm cho mình một đặc điểm riêng.
Đối với những chú chim khi trưởng thành chúng ta sẽ sinh ra vì bản thân và vì nó được nuôi dưỡng, bảo vệ những con của chúng ta. Còn lại với con người, khi ta biết sống vì bản thân, vì được bảo vệ cho những điều quý giá với ta trong cuộc đời, cho đức tin cao quý thì đó chính là điểm trưởng thành đáng trân trọng nhất.
Nhiều lần cảm nhận được độ lớn dần dần trong tư vấn và suy nghĩ của bản thân.
Tôi thấy trưởng thành hơn khi giúp đỡ phần nhỏ của mình cho cuộc sống thêm yêu.
Đó chỉ là đơn giản như lúc mình cầm tay một bà cụ đang loay hoay ở ngã tư đường và nói "Bà ơi! Để bà qua nhé". Hay là lúc mình đưa những đồng tiền lẻ cuối cùng còn sót lại trong chiếc ví cũ, giúp một mình bạn học cùng trường Đại Học vì quên ví mà bay chuyến cuối ngày về nơi ở trọ. Hay cũng là lúc mình ủng hộ những người dân vùng lũ vào những ngày hè tháng 7, mưa rả rích. Năm thì mua biết bao là dưa lưới giúp bà con miền Trung ảnh hưởng vì lũ mà không bán được nông sản, năm lại gom góp quần áo, sách vở để gửi cho các em nhỏ vì lũ mà cuốn trôi hết sách, vở float all the dream small date is the list to the field. Giúp đỡ nhiều thật nhiều nhưng mình lại chẳng có gì cạn kiệt mỗi khi "cho đi" như vậy cả hai đều nhận lại những bài học thành, nhận lại lời cảm ơn, nhận lại tình yêu thương.
Tôi thấy trưởng thành hơn mỗi khi mình biết đồng cảm và an ủi, khi nghe câu chuyện của những người xung quanh để hiểu nhiều hơn là giám sát.
Mọi người cũng có một nỗi lo lắng riêng, thế nên đôi ta không thể nhìn thấu đáo lẫn nhau mà vô tình làm thương nhau lúc nào không hay vì sự thờ ơ và lãnh cảm. Con người ta muốn nghe điều gì hơn ngoài những câu nói an nhiên những lúc phức tạp. Điều tưởng chừng không lớn lao như vậy nhưng có những người, ngay cả bản thân mình trước đây, không thể làm cho những người mình thương. Và mình đã học cách lắng nghe, an ủi nhiều hơn, học cách giữ một cái đầu lạnh và một bên trái thời gian để cảm nhận người khác một cách sâu sắc hơn. Dường như mình đã lớn hơn rất nhiều khi có những người nói rằng mình thực sự quan trọng đối với họ vì mình biết nghe trái tim họ nói gì.
Không chỉ vậy, mình thấy trưởng thành hơn khi mình biết vị trí.
Không còn giữ suy nghĩ vô tư trẻ nữa, mình biết nghĩ về gia đình và niềm hạnh phúc của ba mẹ nhiều hơn là bản thân. Khi nhận giấy báo đỗ Đại học mà trong lòng mình khôn nguôi lo lắng trở về nặng nề vô tình lặp lại đôi vai hao mòn vì sương gió đời của ba mẹ. Mình đỗ vào một trường rất tốt, đáng tin cậy có thể tạo ra một cô bé học sinh ngày đêm thi nhảy lên vì vui sướng khôn ngoan nhưng giờ đây lại làm mình suy nghĩ rất nhiều. Khi đó, mình tự lập tương lai sẽ trở thành một người để gia đình có thể dựa vào và tin tưởng, nhất là những người yêu thương ba mẹ dành cho mình không uổng phí. Sự việc lăn tăn có lẽ đến giờ vẫn chưa đi nhưng khi mình biết nghĩ về điều đó thì mình chợt thấy tâm hồn mình chứa chan tình yêu và lòng vị tha lớn hơn bao giờ hết. Nhớ nhất là tiền lương đầu tiên được nhận từ việc đi kèm tiếng Anh, mình vẫn nhớ đó là mười tám mươi ngàn chẵn, mình không cất giữ hết số tiền đưa cho mẹ chứ không hề nghĩ đến thứ gì mà mình thực hiện. sự muốn mua, muốn sở hữu. Thực ra, hàng trăm ngàn đồng là một món tiền lớn thế nhưng điều đó thay đổi điều muốn nói của mình với ba mẹ rằng “Con đã lớn và biết bản thân mình cần làm gì, mong muốn gì, ba mẹ hãy tin tưởng con ”.
Và từ góc nhìn riêng của một cô gái 18 tuổi, giống như đập vỡ lớp “vỏ” bao bọc quanh mình suốt năm tháng không nớt trong suy nghĩ, mình thực sự trưởng thành hơn khi biết nghĩ cho người khác, biết đặt tình cảm dành cho những người mình yêu thương lên trên cái tôi của bản thân và khi đủ khả năng để dành những điều tốt đẹp nhất cho chính mình những người yêu thương. Mình gọi đó là sự việc không tính toán chỉ để được nhận lại, là cho nhưng chan chứa tình yêu và lòng trắc ẩn.
Bức ảnh này chính là một tấm nền vì sao ánh sáng vụt qua đời mình, một ngày của mình bên hành lang tầng 3, chợt thấy khoảnh khắc sân trường mới yên bình làm sao. Bởi lẽ, ngày hôm đó những người mình làm ra đời đáng để yêu hơn, mình giúp đỡ được thật nhiều người và mình cũng nghe được những lời cảm ơn thật nhiều nên mình không dùng chiếc điện thoại nhỏ lưu trữ the ấy. Mình tin rằng cuộc đời mình sẽ gặp thật nhiều vì sao hôm nay đẹp giống nhau - khi mình chọn, bởi lẽ như lời một cô giáo từng dạy mình có trái tim thật đẹp. Miễn là trái tim còn thổn thức đập trong lồng ngực, mình sẽ sống hết mình để lan tỏa tình yêu thương, để sẵn sàng giúp đỡ mọi người và để trưởng thành hơn bản thân của ngày hôm nay.
Còn bạn, bạn đã bỏ lớp vỏ trứng để sẵn sàng tạo nên những điểm tô đẹp cho đời sống hay chưa?
Bởi vậy, nếu đa số mọi người đều nghĩ rằng chúng ta chỉ có duy nhất một băng trưởng thành đó chính là "phá vỡ" vỏ bọc của bản thân, đối với mình "Khoảnh khắc ta trưởng thành" không đơn giản chỉ is a point of time. Nó là chuỗi sự việc xuyên suốt trong thời gian tồn tại của con người mà có lẽ đôi ba luồng văn cảm xúc cũng không thể cô đọng hết được. Khoảnh khắc ta trưởng thành vô cực, bao la lắm. Giống như loài chim vậy, bước ra thế giới bên ngoài vỏ trứng có thể là cột mốc đáng tự hào của mỗi chú chim nhưng điều đó không thể để chú chim đó hoàn toàn lớn về mặt tâm hồn và có thể xác định được. Sự trưởng thành của loài chim chỉ có thể được công nhận khi chúng tôi trau dồi thật nhiều kỹ năng sinh tồn: bay, săn mồi, nuôi dưỡng con cái, ... Điều đó sẽ diễn ra liên tục cho đến ngày đôi cánh chim ngừng đập vì kiệt sức. Vì thế, chúng ta không thể hiện những giây phút suy sụp thành một điều gì đó quá lớn lao vì trưởng thành sẽ tiếp tục diễn ra trong cuộc đời của bạn từng ngày, từng giờ. Trưởng thành không chỉ khi ta chạm mốc 18 tuổi, bản thân ta có thể trưởng thành bất cứ khi nào, chỉ cần là những khoảnh khắc ta trả lại giá trị cho đời sống của ta và của mọi người.
Dương Phương Anh
Dương Phương Anh
Dương Phương Anh
“Trưởng thành là giữa những bấp của người lớn, ta vẫn giữ được những đứa trẻ trong thời gian.”
Trước giờ, mình cứ nghĩ nếu một ngày mình có thể trở nên thờ ơ với những khó khăn lo lắng, lúc đó chắc chắn là vì mình đã trưởng thành rồi. Thực ra, không phải, hôm nay, khi chụp bức ảnh này (một cậu bé ngồi trên người nhìn thấy cười toe toét), mình nhận ra, trưởng thành nên là sự tự nhiên, thế giới bằng một trái tim ấm áp không toàn tính. Trong tác phẩm Hoàng tử bé của nhà văn Antoine De Saint-Exupéry có câu: “Mọi người lớn, ban sơ, đều đã từng là những bé con, (but less people in that memory of kia)”. Đã lâu rồi mình không nhớ, và chắc chắn mọi người cũng thoáng quên rằng chúng ta đã từng là những đứa trẻ ngô nghê, vô lo vô nghĩ. Đã từng là những đứa trẻ làm rơi mất cái kẹo có thể dễ dàng khóc, nhưng khóc xong là hết. Đã từng là những đứa trẻ nhìn đời với mắt có hồn, không dò xét, không định kiến. Đã từng là những người chán ghét sự yêu thích mà không hề thấy mất lòng. Trước khi trở thành một người lớn, ai cũng từng là một đứa trẻ như vậy, mà vì rất nhiều học tập, qua thời gian, phải mang trong mình những bao thương tổn, mệt mỏi và âu lo.
Mình nhận thấy người ta hay ao ước trưởng thành để có thể có tuổi mới như thế, sâu sắc được như thế, và từng trải nhiều lần như thế. Để rồi, khi đã “lớn”, không biết bao lần ta thầm ước giá mà “chết đi một lúc”, hay đôi lần phải rời phố đi đâu, những người này có thể rũ bỏ những cơn giông, đua chen. Khi bước sang tuổi 22, mình lại càng ước ao tìm lại “lũ trẻ” trong mình. Người ta bảo vệ con người mà trưởng thành thì rất khó. Tôi không cho là vậy. Vì suy cho cùng trước khi trưởng thành ta phải là gì? A young young. By vậy đối với mình, con người để sống như một đứa trẻ mới là rất khó. Sống như một buổi học trẻ thì ngây ngô thật đấy (nói thẳng ra thì hơi “ngu” thật đấy), nhưng vì ngu nên ngẫm lại mới thấy có cái để cười. Cười vì nhẹ cả tin, cười vì những người không bớt gặp lúc thương người, cười vì tiếc những cảm xúc trong những ngày tháng. Trưởng thành thì sao? Đôi khi muốn nguệch ngoạc có cơ hội. Rất nhiều khi chỉ còn cách là giả ngữ để sống. This old is, mình chênh vênh giữa các lựa chọn phải có trưởng thành hay tiếp tục giữ lại nhiệt độ thành không toan tính ngày thơ. Mình muốn sống là chính mình, sống đúng cảm xúc của mình, một đứa trẻ lúc nào cũng cười toe toét mặc kệ chuyện đời, buồn là khóc, khóc rồi ăn một bữa thật no nê để… thay vì đau tim, ta đau bụng . Ngày hôm nay, mình nhận ra rằng: Sau tất cả, Phanh vẫn chỉ là 1 đứa trẻ đi tìm chính mình. Mình biết rất rõ, thứ mình tìm kiếm không nằm ở những nơi xa tít tắp bên kia mà núp rất kỹ ở một góc thật khuất nào đó trong Phanh. Mình sẽ không may mắn chán nản hoặc sốt ruột khi thấy những người khác thành công nhanh hơn mình. Khi đã trải qua nhiều chuyện, đôi khi mình tự hỏi tài liệu có tốt không khi biết quá nhiều về một thứ gì đó. Biết nhiều thì có lợi thật đấy, nhưng mà khổ. Người ta cứ trải nghiệm nhiều lần thì sẽ vững chãi trước mọi khó khăn, nhưng đâu có thật là như vậy? Vì quá hiểu quy luật của đời sống nên mới dễ dàng bị cảm hóa và thương hiệu. Chỉ khác những chi phí thương mại mà nó bị lấp đầy, không dễ gì để người khác phát hiện được. Chúng ta cứ ẩn giấu ở đó, để nó mọc lên rồi mốc. Những thương hiệu cứ thế ăn mòn tinh thần của một người, dù cho người ngoài nhìn vào tưởng tượng lại sức mạnh của người dùng. By vậy suy cho cùng, trưởng thành không có gì khác ngoài cách nói ngắn gọn của việc làm tăng nỗi buồn lên cấp số nhân. Tôi từng đọc một câu “Sống dễ lắm. If you look to eye children that life ”. Dù muốn dù không, thì trẻ nào cũng vậy, cũng sẽ thành người lớn. Đó là một màn hình thật mà không ai có thể “cãi lại” quá trình đó, ít nhất là đến lúc này. Có điều, bên trong chúng tôi đã có sẵn một hội trẻ. If được, Phanh sẽ sống như một hội trẻ, và hành động như một người trưởng thành. Mình không còn là trẻ con nữa, nhưng thi thoảng sẽ tự cho phép cơ quan tản sự trưởng thành và nhìn cuộc sống như cái nhìn của một đứa trẻ vô ưu. Trưởng thành không làm cho mình quên đi tìm kiếm trẻ trong con người, chỉ là mình có thực sự muốn khơi dậy hay không. Toàn bộ thời gian tồn tại của mình cũng là cách thức để làm sau này không phải là hối hận về tuổi trẻ vàng quá khứ. Vì cùng, trưởng thành không phải là vấn đề khó, nhưng trưởng thành vừa phải giữ được tâm hồn như một đứa trẻ mới thử thách. AND RỒI SAU CÙNG THÌ…. Mình tin là không cần thiết phải nhìn vào mắt trẻ làm gì có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp tục giữ lại và bật lại những trận trẻ trong Phanh thì mình vẫn có thể “sống dễ lắm” !!!
Trần Thị Thu Hiền
Trần Thị Thu Hiền
Trần Thị Thu Hiền
Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không cảm thấy buồn bã quá lâu, hãy nhớ lời nói cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
Muốn buông bỏ tất cả những lúc không nhắc lại khi nghĩ đến bố mẹ, người thân ... Thế nhưng lúc này tôi mới phát triển thành sự trưởng thành bên trong mình lúc nào nhỉ? Tôi chính bản thân mình không có chắc chắn ... Nhưng khoảnh khắc mà tôi muốn lưu ấn nhất cho sự trưởng thành chính là bức ảnh này. Tối ưu hóa ảnh chụp như khắc sự trưởng thành, tượng trưng cho cô gái đã đến lúc thay đổi bản thân mình để hoàn thiện bản thân.
Cả đường dài 12 năm học, thật sự vì một mục tiêu, một ước mơ mà tôi đã hết tâm huyết, sức lực để thực hiện nó, nhưng không phải điều gì muốn thì sẽ có được. Tôi thất bại, với một buổi làm việc là con nhà ta trong mắt người khác, học sinh giỏi 12 năm liền, chinh phục nhiều giải thưởng thành phố, thì việc làm đó thực sự khó có thể chấp nhận ... Đó là khoảng Thời gian lạ đối với tôi, không còn những bài học ngày tháng, mình trong đống đề thi nhưng lại rơi vào vòng xoáy của những người suy nghĩ chồng chất, của sự bất lực, với những người suy nghĩ “Giá như. .. ”. The bủa vây tâm trí và đó là lúc bản thân mình tưởng tượng sẽ sụp đổ. But code as then is at at my leader to. Cuộc sống như một quả bóng thủy tinh bị rơi, từng mảnh nhỏ rơi vãi, chúng ta cùng nhau nâng lên, lúc đó dù mảnh vỡ cứ rơi cả máu thì vẫn phải cố gắng cầm lấy vì những mảnh vỡ ấy thành thành. kết quả mà chúng tôi muốn. Có đau đớn, chảy máu nhưng không có vinh quang nào có sự hy sinh ... Vậy mà cô gái 18 tuổi nhận được thất bại trong cuộc đời có những người suy nghĩ như vậy ... Nhưng sau đó That I’m got out, who could not be own the sad if that you do not do your own cho phép. Con người chỉ có một trái tim nhưng lại có hai tâm hồn, một bên chứa nỗi đau, một bên chứa niềm vui. Đừng khóc quá nếu không vui sẽ bỏ đi mất, đừng quá lớn, bằng không sẽ đánh thức nỗi buồn bên kia ... Một quy luật đơn giản nhưng ít người hiểu được, có thể thấy vui khi tôi trưởng thành. hiểu được nó. Trong “Reply 1994” có lời thoại rằng: “Không hối hận khi tin tưởng vào những lựa chọn của bản thân trong quá khứ là câu trả lời chính xác nhất của cuộc sống, cũng chính là cách để già đi một phong cách riêng” . Bản thân tôi vẫn đi trên con đường mà mình đã chọn, dù thất bại tôi vẫn muốn thử lại nhiều lần nữa, chẳng phải mỗi chúng ta đều tồn tại những suy nghĩ không chấp nhận hay sao? Hy vọng chúng ta đều sẽ trưởng thành dù theo cách nào đi nữa, giữ được sự kiên cường và tự hào cười trên môi. Khi nhìn hết mọi kiểu dáng vẻ đẹp sống động sau những yêu cầu, ly biệt, sầu não vẫn có thể mang một trái tim nóng để đối xử với thế giới này ...
Tôi rất ấn tượng với câu văn mà Murakami Haruki in “Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương” đã viết: “Không có sự yên tĩnh nào mà không chứa đựng những hệ thống tiếng kêu, không có thứ gì sử dụng mà không có đổ băng trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào không vượt qua mất mát thương ”. Cuộc sống - không bao giờ là danh từ sự bằng phẳng và vốn dĩ của bản thân tôi cũng không bao giờ chấp nhận một cuộc sống bằng đồng hồ. Mỗi khoảnh khắc, mỗi người đi qua tôi đều là sự vận hành không ngừng và đều va chạm, tác động lên con người tôi. Những cảm xúc vui, buồn, hờn, giận, ... ngẫu nhiên, bằng một cách kỳ lạ nào đó mà bừng tỉnh lại, đèn trưởng trong tôi lắm khi tôi không kiểm tra được ... Và sự thành công của tôi cũng vậy , it to a real any time that my body is not a standard in all.
Trưởng thành có nhiều cách hiểu, riêng đối với bản thân tôi, trưởng thành là khi tôi điều chỉnh tiếng khóc về chế độ im lặng, khi có rất nhiều chuyện xảy ra với mình nhưng khi người khác vẫn tự điều chỉnh cười. , is
Lộ Đức Lương
Lộ Đức Lương
Lộ Đức Lương
Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không cảm thấy buồn bã quá lâu, hãy nhớ lời nói cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
Bố trí ngày đi đến tận nơi tối muộn mới về, nhưng em lại không quan tâm đến việc bố trí không mệt mỏi mà chỉ thiết kế các phần của bố, xem bố có mua gì cho mình khi về nhà không, thật sự có lại những gì giây phút đó em lại thương hiệu biết bao. Đôi khi cuộc sống này thật tàn nhẫn với con người, nó cướp đi sức khỏe, tình yêu, và ước vọng của chính chúng ta, bố trí bác sĩ chuẩn bị mắc bệnh ung thư quái ác. Nghe này em đã yên lặng người đi, tại sao đời lại tàn ác với một con người khốn khổ như vậy? Bị ung thư, gia đình em như thiếu đi trụ cột chắc chắn, ngày đi học về bên ngoài công việc trên lớp, em phải thiết bị bảo vệ phải liệt kê trên giấy dán tường. Nhìn thẳng phải quằn quại chống lại những cơn đau thắt vào tận gốc rễ, em lại càng thương biết bao. Mặc dù phải chiến đấu với căn bệnh ung thư, nhưng bố không bao giờ từ bỏ hi vọng và luôn giữ trong mình một tinh thần lạc quan vì căn bệnh ung thư không phải là dấu chấm hết cho cuộc sống đời thường. Từ khi bố biết mình bị mắc kẹt thư phổi, bố thấy càng yêu đời, bố càng cười nhiều hơn, bố mình phải chữa bệnh, bố lại luôn lo lắng cho kết quả học tập của mình, luôn hỏi thăm về kết quả kết quả của em ở trên trường, và thật vui khi biết rằng con của bố luôn đạt được kết quả xuất sắc và lớp đầu luôn dẫn, em còn nhớ thì luôn bắt buộc phải quay lại câu nói đó: " thành người có ích cho xã hội, không được đầu hàng trước số phận ”, hãy nhìn những vấn đề đó em trở lại càng cảm hóa người bố của mình. Nhưng căn bệnh ung thư của bố cục càng diễn biến theo chiều hướng tiêu cực, mọi phương pháp chữa bệnh đều vô tác dụng, trước tình hình đó, bố em chỉ bảo rằng: "Các bác, các chú hãy đưa em về quê để Em are near with ông bà, làng xóm ", chẳng hạn như bố đã chấp nhận thất bại trước căn bệnh này mất rồi ..... Những ngày bố ở quê, bố chỉ ở bên làng xóm, bên hàng họ, biết rằng sớm muộn gì cũng đến, nhưng tất cả mọi người đều yêu cầu rằng căn bệnh này sẽ không cướp đi cuộc sống. Nhưng đâu có ai ngờ, những khoảnh khắc mà không ai mong đợi đây cũng đã đến. Đó là một buổi sáng lạnh, bác gọi em và nói với em: "Bố mày đi rồi". Nghe câu nói đó xong em không khỏi hoang mang, em và bác em bắt ngay một chuyến xe về quê, về nhà mọi người không nói gì, chỉ nhìn em mà khóc thầm. Chính là bố em đi thật rồi, bố em đi mà để lại hai mẹ con giữa dòng đời, bỏ em đi mà không nói lời phân biệt. Em chỉ nhớ ngày hôm đó mình đã khóc rất nhiều, khóc ba ngày không gặp, thật sự dòng đời vô cảm trước một tâm hồn còn thơ ngây? Nhưng sau khoảnh khắc đó em đã nhận ra rằng mình phải trở nên mạnh mẽ hơn để sau này mẹ có thể dựa vào, em thấy rằng con người mình mất đi một mảnh tâm hồn nhưng qua đó lại làm cho mình trưởng thành hơn, chính là mất mát, những cơn đau thời thơ ấu nên làm con người của ngày hôm nay, đã được xây dựng cho em một đề nghị và quyết tâm không bỏ cuộc.
Nói lại, đây là một câu chuyện mà ai đọc lên cũng không xót xa, nhưng nó đã khiến em bước sang một trang mới của đời sống, không còn những em ngây ngô, khờ dại của tuổi trẻ mà thay vào đó là những suy nghĩ think trưởng thành, tự thiết lập, mạnh mẽ. Mong rằng câu chuyện này sẽ động viên những con người chưa sẵn sàng để bước vào đời chuẩn bị những thứ cần thiết để bước sang trang mới
This story of em là câu chuyện đời của em đã bước sang một trang mới. Đây là một câu chuyện có thật từ cuộc sống chính của em, về người cha đáng kính.
Hồi nhỏ, em sống với bố và mẹ, lúc đó em còn thơ ngây, em luôn vòi vĩnh cha mẹ quà mỗi khi đi làm về. Những lúc như vậy, bố mẹ chỉ cười với con và tuyên bố: "Bố mẹ sẽ mua cho con một món quà thật lớn có được không?" Cứ như vậy, năm tháng trôi qua, em càng lớn dần và càng được bố trí mua nhiều quà để thỏa mãn thân thể em hơn. Còn bố, người luôn phân bổ nhưng trong mắt bố luôn hiện hữu linh hồn, sự bảo đảm dành cho người con trai duy nhất của mình. Bố em là một công nhân, bình thường như bao con người ngày đi làm khác, nhưng đối với em đó là một người mà em luôn kính trọng. Bố có nước da thấm đi theo thời gian, có lẽ thời gian đã bị cướp đi sự trẻ trung, gương mặt hiền từ, nhưng lại gặp khó khăn trong cuộc sống để tái lập những nếp nhăn trên mắt. Em rất ít khi thấy bố cười, hầu hết bố trí người hành động nhiều hơn là chỉ ôm em vào lòng và nói: "Bố yêu con!".
Nguyễn Khoa Diệu Anh
Nguyễn Khoa Diệu Anh
Nguyễn Khoa Diệu Anh
Nguyễn Khoa Diệu Anh
"Xiếc, còn gọi là kỹ thuật, là nghệ thuật biểu diễn các tác phẩm đặc biệt của tài tình, khéo léo của người, thú". (Wikipedia)
24/1/2020,
Sau một thời gian rất dài, mình lại được xem một buổi diễn toàn bộ nghệ thuật, một vòng tròn. Và chính tại đây, những khoảnh khắc nhìn thấy chị em diễn viên, mình biết chiếc máy ảnh trên tay cần phải bấm nút.
Nhào lộn trên một chiếc vòng cách mặt đất, chắc chắn rằng các diễn viên cần phải nỗ lực thật nhiều để có thể vững vàng như thế. By, only need a little a sơ lược là bản thân bị thương, chưa bao gồm cả diễn đàn sẽ bị hỏng.
Nhìn toàn bộ diễn đàn và thu hút trên sân khấu, mình chợt thấy có chút chạnh lòng ... Sau bao nhiêu năm, thân bản có cố gắng bao nhiêu không? Ngay từ năm 11 tuổi, mình đã trượt một cuộc thi làm bố mẹ thất vọng, khi mình bị thất bại rất nhiều, cũng đơn giản thôi, bỏ bao nhiêu thời gian cũng được, mà mình vẫn rớt, hẳn là không quá vô ứng dụng hay sao ... Những tiêu chuẩn này lại cứ thế mà bao lấy bản thân, những câu hỏi tự vặt cứ liên tục chạy lại thấy nổi điên trong đầu ... để rồi, mình chợt nhận ra bản body cần nỗ lực đến thế nào.
Rồi đến năm lớp 6, mình cũng không trở thành nên giỏi giang hơn là bao, những cuộc điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm đến mẹ mình lại nhiều như trước ... Mình vốn dĩ là một đầu cứng, một lò biết suy nghĩ nghĩ trước khi làm, một buổi mò toàn vô tính, ... bao tính xấu của một con người đều có, mình chả có cái gì cả. Còn chuyện gì thì cũng phải đến, một vết thương hằn sâu trong lòng mình được tạo ra bởi không ai khác mà là cô chủ nhiệm của mình ... Năm ấy mình liên tục nói chuyện riêng trong lớp, khiến lớp bị trừ điểm, xếp hạng cũng giảm dần, giáo viên bộ môn thì không ngừng nguồn vốn. Hôm nay, cô ấy gọi mình ra, và "bộp", cô ấy tự tát mình, là "tát" đấy! This is I’m as a wash, run a board to the homeguard sanh and sit khóc. Cú tát khiến mình mãi mãi đến cùng, hóa ra tệ hại đến thế, một giáo viên học sinh nữ, bị thành viên chủ nhiệm ... in the he know, and I’m not once to say out with another ai, but this sure is it when I get the basic body must be change.
Thế nhưng, vào năm lớp 7, mình tệ hơn, học lực của mình từ khá trở lên. This is point will not be write in the learning of your own, and it as a markting as the markting to have the tồi tệ của bản thân mình mà không thể xóa được. Học sinh khá đối với nhiều người có lẽ sẽ rất bình thường, nhưng mình thì không như thế. Giờ đây, bố mẹ không lặp lại mình nữa, mà chỉ nói ba chữ: “Thôi lỡ rồi.” Nhưng tại sao, tại sao lúc này mình lại thấy ray rứt trong lòng, ba chữ “thôi rồi” sao lại trầm buồn đến thế…
Hai cột thất bại của cuộc đời làm mình giật mình nghĩ lại, phải chăng mình cần một sự “lớn lên” đúng nghĩa, phải chăng mình quá vô tư. is not too bad to the Replace, must be up…
Có lẽ đến bây giờ, mình vẫn chưa thực sự trưởng thành, mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng mình vẫn cố gắng từng ngày để bù lại vẫn ở đây. Và mình tin chắc rằng, trong tương lai mình sẽ hoàn thiện bản thân.
Mình sẽ nỗ lực không ngừng, sẽ nâng lên cao, thật lộn nhào và thật xa, thật xa…
Tôi ơi, hãy lớn lên nhé!
Nguyễn Thị Thủy Ngân
Nguyễn Thị Thủy Ngân
Nguyễn Thị Thủy Ngân
Nguyễn Thị Thủy Ngân
Buồn bã
The deep under the layer of the heart
Please warm
Mông mông
Drop
Nghiêng
Trời chân cuối
Ổ đốt cháy
Please cold back
Only
Thu trắng
Mang rộng lớn
Có những cây viết cả đời tìm kiếm cái đẹp ẩn trong những nỗi buồn. Nỗi buồn thế hệ trong những vần thơ xé nát mà rờ rẫm cùng với “tàn tàn” của Huy Cận, nỗi buồn vui sướng hân hoan nói đời và mật ngọt tình ái trong “Thơ thơ” của Xuân Diệu, nỗi buồn mong manh như màu trắng, vàng rực như cúc thiếu thời của Nguyễn Nhật Ánh. Đếm sao cho có bao nỗi buồn trên đời, trong lòng lên cả một mảng đời từ hư hỏng đến thực tế. Và buồn, như một kẻ ích kỷ lãng mạn, cũng theo đuổi tôi lấy dọc mạch trưởng thành.
Tôi của những ngày đỏ rực rỡ sắc màu đa cảm phát triển 'ngấy'! Cái đa sầu đa cảm mà càng lớn càng thu nhỏ, dần dần đến bụi bặm như cát bụi thành cổ. Thuở đó, tôi có thể thẩn thơ nửa buổi tối để ôm ngôi sao cô độc hướng Đông nhìn từ cửa sổ học tập trong ánh mắt. Thuở đó, tôi cho phép tâm trí lang thang về bụi hoa sao cuối vườn nhà ngoại và tưởng tượng về một vương quốc toàn hoa sao. Thuở đó, nhiều lần, tôi để lòng mình vấp ngã cuối cùng của các trường lớp. Vì sao, vì đánh rơi giấc mơ không thành công về nụ cười, vì bài kiểm tra toàn bộ, về những ước mơ trong lành vỡ tan, vì… chẳng có gì cả. Ôi, cái vừa mong manh vừa lắm chuyện. Khó hiểu biết mấy!
Nhưng tôi chẳng khác gì thế mãi. Vì tôi đang lớn, tôi vui mừng khi chào cánh cổng trường đã bao bọc cho mình 12 năm. Tôi ngập ngừng và háo hức bước đến cánh cửa Đại học chữ cũng như cố gắng bước chân ra cánh cửa cuộc sống. Mọi thứ phức tạp. Phải nhìn về phía Đông là núi, nhìn về phía Tây là những cánh đồng. Time bốn phía là nhà cửa, xe lăn, và trong đầu tôi là công việc, học hành, tiền nong và những lo toan khác, sử dụng toàn bộ phần nhìn của tôi. Tôi không buồn nữa. Chính xác thì tôi chẳng có cảm xúc gì. Tôi không có sức để bật cả ngày và dành nửa tối để thơ thẩn về điều gì cả. Thực hiện ngay tại đây, tại đây. Một cánh hoa không cho tôi niềm vui thực hiện như khi hoàn thành một thời hạn. Một trời không có sức nặng bằng một góc với pin đầy máy tính xách tay và điện thoại không đủ. Tôi dần dần trở nên xa lạ với chính mình. Tôi dần dần như đoạn tuyệt với những ước mơ thuở sơ khai. Tôi từng quyết định không thành những gì tôi nghe mọi người bảo tôi sẽ là. Vô tình thay, tôi đang là mọi người bảo vệ tôi, lúc nào chẳng biết.
“Thực tế là một sự ngọt ngào đắng cay trong những năm tháng trưởng thành.” Tôi tự an ủi chính mình. Đúng vậy không? Tuần trước, tôi về ngoại chơi. Tôi rảo bước trên mảnh vườn ngoại - mảnh vườn thơ. Trọng cơm ban chiều, ngoại bảo tôi rằng: Tay ngoại không đủ sức bê nổi một mẻ cơm nữa. Chính giây phút đó, tôi chỉ muốn bật nước khóc. Khu vườn của tôi - khu vườn chất chứa bao mộng, xanh mơn mởn sau mấy chục năm trời, còn mặt ngoại tôi đã được thời gian làm cho nhàu nhĩ. Tôi chẳng hạn bé bỏng chi nữa. Tôi không thể ích kỷ khi luyến tiếc những ảo mộng ban đầu mãi mãi. Những người thân thương nhất với tôi, ngoại tôi - gia đình tôi sẽ chẳng còn bao lâu nữa. Và tôi thấy hoang mang quá mức. Không ai dạy tôi phải làm gì khi đứng trước cửa biệt thư bất phục hồi. Ai dạy. Nước mắt đầy mắt tôi.
Tôi chưa hiểu gì, cuộc đời tôi còn chiều dài và chiều rộng, tôi cho tôi không nên nóng vội. Nhưng tôi chỉ có hồ sơ cảm giác, mỗi ngày lại đầy lên đôi chút, việc cho phép nỗi buồn của tuổi thiếu niên trôi qua và được đưa vào sự kiện tổng hợp của tuổi trưởng thành không có việc gì đáng để phản hồi. chính mình. Tôi vẫn thế, chỉ trưởng thành hơn trong các giai đoạn, và điều đó giúp tôi nhìn nhận những điều quan trọng thực sự trong cuộc sống. Cũng hay lắm đấy. Giờ đây, tầm nhìn tôi mở rộng hơn, tôi thực tế để tồn tại, tôi chỉ rút lại một chút giấc mơ để làm giàu cho mình từ bên trong và tôi bồi đắp tình yêu cho mỗi phút giây. Hạt lớn, lúc thành cây kết trái ra hoa, tôi đoán, tôi cũng không còn trẻ. Có gì không, nhỉ? Tương lai là trứng ấp, quá khứ là trứng ung, tôi chỉ là chú gà trong quả trứng nở mình. Một chú gà non và bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu.
Strobit drive
But đâu on life
Gà con
Medium nở
Lấp lánh
Sua chua am nhac
Đỉnh đầu là bầu trời…
Dương Thân Toàn
Dương Thân Toàn
Dương Thân Toàn
Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không cảm thấy buồn bã quá lâu, hãy nhớ lời nói cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
Chào mọi người, đây là ảnh chụp của mình từ chuyến xe hàng ngày mình đi Học tuyến Xe buýt 32. Trong thế giới của mình, đời của mỗi người đều giống nhau như một chuyến xe buýt, hành khách sẽ là những người bạn, những người thân xung quanh và các điểm dừng là các cột mốc quan trọng của riêng chúng ta. Trong khoảng thời gian mình còn học cấp 3, mình có xu hướng kép kín (tự kỉ). Mình không thể giao tiếp tốt với mọi người. Bình thường mỗi ngày học của mình luôn là những chuỗi ngày tệ. Mình chỉ luôn muốn bỏ qua mọi thứ. Đối với mình khi đó chỉ có như vậy mới là cách ổn định để vượt qua chuỗi ngày đó, thế giới của mình tưởng tượng ra, nơi mình có thật nhiều bạn bè, mình sẽ thoải mái thể hiện tài năng của mình. bản thân. Nhưng mình không hề làm gì để nó trở thành sự thật. I’m always select the life like that. Ngay cả đại học chọn cũng do tự tay bố mẹ quyết định hết. Lúc đó mình chỉ luôn giữ bản thân suy nghĩ: Chỉ cần nâng lên đại học thì sẽ tốt hơn.
But mình đã nhầm! Chính bởi vì nó đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp nhất trong tuổi trẻ của mình. Tôi chắc chắn rằng mình không chỉ mình mình, các cậu cũng từng cảm thấy hối tiếc vì phải bỏ lỡ, thậm chí là bỏ qua một nửa linh hồn mình ở lại một điểm dừng chân trong quá khứ hay sự việc đi của một số khách hàng. các cậu tưởng chừng họ sẽ cùng nhau đi hết chương trình hoạt động. Từ đó các cậu cảm thấy sợ hãi với những vị trí mới, sợ những mối quan hệ mới. By vậy các cậu chọn cách đóng lại lòng mình để các thân nhân không bị thương, các cậu chọn sống động, yên lặng mà đi qua những điểm dừng dù nó có đặc biệt đến đâu. Cậu chính là lãng phí Thanh Xuân của mình một cách vô nghĩa! Please can đảm mở lòng, chào đón những khách hàng mới. Dũng cảm hiện thân, cùng trải qua những cột mốc quan trọng trong đời. Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không thấy buồn bã
lâu, hãy nhớ nói lời cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
Nguyễn Trần Phương Anh
Nguyễn Trần Phương Anh
Nguyễn Trần Phương Anh
Nguyễn Trần Phương Anh
Ngày bé, ba mẹ mua cho tôi một bộ xếp chữ bằng nhựa. Những chữ nhỏ xíu xiu rất dễ vỡ hay bị đánh mất. Đương nhiên chỉ trong một thời gian, tôi đã mất khá nhiều.
Lớn hơn một chút, tôi học được rằng: khi Archimedes nói “Eureka!”, Chúng ta có thêm một Archimedes vật lý định luật. Và "eureka!" used for the following Ming phát sóng.
Lớn hơn nữa, tôi bắt đầu chụp ảnh phim. Phim chụp ảnh hỏi nhiều thứ. Nó rèn cho tôi suy nghĩ chứ không bấm loạn xạ. Mỗi tấm ảnh trong máy có thể chỉ được xem khi đã rửa xong ảnh. Nên từng tấm ảnh đều có một tinh thần giá trị nhất định hơn những tấm ảnh kỹ thuật số chỉ đưa ra khi bấm tách, không thích thì xoá đi. Từ những lần chụp ảnh, tôi thấy mình ngẫm nghĩ ra thật nhiều điều. Các cơ hội trong cuộc sống này vốn dĩ nhanh chóng như một lần bấm máy, chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vũ trụ vận hành liên tục, như những ngôi sao mới sinh ra thay thế cho những ngôi sao già cỗi và chết đi đâu đó bên kia, tôi phải tự bù đắp cho những người thân của mình bằng những thứ mới. Đó không phải là cái vỏ bọc mới mà tôi tự tạo cho chính mình, đó là những chân thật về chính con người tôi. Sẽ có những thứ không hoàn thành, nhưng đó là tôi, chỉ tôi mà thôi.
"Eureka!" tôi từng tự nói thế với bản thân mình sau mỗi lần gạt cần máy
image. Mỗi lần cầm máy, tôi cảm thấy mình đang chạm đến chính bản thân mình. Bình thường tự nhiên là tôi không thể tạo ra một minh họa mới, tôi chỉ là con gái vừa tròn 18 tuổi có phần hơi vô dụng. Con số vốn dĩ là lộn xộn và những lần ngắt quãng. Tuổi thiếu niên, tôi cố gắng uốn nắn mọi thứ cho thật hoàn chỉnh, thật đẹp. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, nếu quá gò bó bản thân đi vào một vòng quay hoàn chỉnh, tôi sẽ dần dần đánh mất chính mình.
Sắp xếp chữ của tôi biến mất dần dần. Có những mảnh ghép do người lớn vô tình đưa vào, có những mảnh ghép bị mất khi tôi đánh rơi ở xó xỉnh vào đó mà không biết bao giờ tôi mới biết. Mỗi lần thiếu chữ ghép, tôi lại làm một chữ cái mới. Đôi khi là đất sét thành một chữ mới, hay đôi khi là viết nó ra giấy, viết ra mảnh gỗ đồ chơi mà tôi có thể làm được. Tôi làm mọi cách để sửa chữa những chỗ mất tích, và tôi hài lòng với nó, với những cục đất sét mó hình chữ cái, với những tờ giấy viết chữ bằng bút lông bị nhoè vì nước. Và tôi hài lòng với những thứ không hoàn toàn.
Những tấm ảnh phim đầu tay hư hỏng nặng nề, ảnh bị hỏng đến mức không thể nhìn thấy gì, nhưng phòng lab vẫn cố gắng gửi cho tôi, chắc chắn vì thương tổn tài năng mới chớm và những tấm hình ảnh của tôi ?
Như những cây măng non lớp, bản thân tôi thay đổi từ từ để tôi chợt nhận ra. “Eureka_tìm ra chính mình rồi”. Và tôi biết mình đang trưởng thành. Mỗi người có một trưởng thành khác nhau, tôi trưởng thành khi tôi biết mình là ai, và tôi biết mình nên làm gì với cuộc đời mình.
Đỗ Ngọc Diệu Anh
Đỗ Ngọc Diệu Anh
Đỗ Ngọc Diệu Anh
Đỗ Ngọc Diệu Anh
Sẽ thật vui nếu có người cùng cậu đi hết chuyến xe đó. Mặc dù vậy cũng không cảm thấy buồn bã quá lâu, hãy nhớ lời nói cảm ơn đối với những vị khách chỉ đi cùng cậu trong một khoảng thời gian trong cuộc sống. Hy vọng cậu sẽ tìm được bản tốt nhất của bản thân mình và trở thành cậu ấy! "Thế giới sẽ vẫn vậy nếu cậu không thay đổi!"
Khoảnh khắc trưởng thành à? Ờ .. phải diễn tả sao nhỉ? Thành thật mà nói, code như định nghĩa "trưởng thành" nhưng khá mơ hồ đối với mình. Và khi suy nghĩ về điều này, có thể có khoảnh khắc thay đổi bản thân mình nhất là khi mình nhận ra thứ tuyệt vời nhất trên đời chính là Yêu. Thật đáng tiếc khi chữ "yêu" không thể diễn tả hết nghĩa của nó, cũng thật đáng tiếc khi người ta không thể nhìn thấy hết giá trị của nó. Yêu không dừng lại ở tình yêu nam nữ, mà nó là yêu ông bà, cha mẹ, anh chị và đặc biệt là yêu cầu lấy bản thân.
Chỉ khi tìm đến những niềm tin yêu mới là âm nhạc và những cuốn sách, mình mới cảm thấy tích cực hơn và chấp nhận bản thân của mình. Nhìn lại những lỗi của thân bản quá khứ, mình lấy đó làm kinh nghiệm và biến thành hiệu lực cho hiện tại. Thời gian đó mình thử nghe rất nhiều thể loại khác nhau, xem phim ảnh và đọc nhiều sách hơn. Khi tâm hồn trở nên phong phú hơn, mình dần dần quan tâm và dành thời gian bên gia đình và bạn bè hơn vì mình cảm thấy lan tỏa tình yêu mới khiến mình hạnh phúc.
Tôi xin trích dẫn một đoạn trong bài phát biểu tại UN, Kim Nam Joon đã từng nói: "Có thể hôm qua tôi đã mắc sai lầm, nhưng tôi của ngày hôm qua vẫn là tôi. Tôi là tôi của ngày hôm nay, với tất cả những lỗi lầm của tôi. Ngày mai tôi có thể khôn ngoan hơn một chút, và đó cũng là tôi. Những lỗi lầm và sai lầm này là chính tôi , tạo nên những ngôi sao sáng nhất trong chòm sao của cuộc đời tôi. Tôi đã yêu bản thân mình vì tôi là ai, tôi là ai và tôi hy vọng sẽ trở thành ai. "
Mình còn sót lại những khoảnh khắc, những khoảnh khắc mà mình nhận ra rằng chính bản thân mình yêu là một cách để sống hạnh phúc. Vài năm về trước, khi bạn bè đồng trang có những tập tin học, có tài liệu lẻ về một mảng nào đó và mục tiêu, ước mơ trước, thì mình vẫn còn mơ hồ. về những dự án và tương lai sau này. Tôi không giỏi về một mảng nào cả, chỉ là biết cái này một tý, biết cái kia một tý. Và thế là hết. Không phải do mình thử và chưa từng cố gắng, nhưng kết quả lần nào cũng không như mình mong muốn. Mình cảm thấy như mình càng cố gắng thì kết quả sẽ không làm được gì cả. Và từng lần như thế, khi so sánh bản thân với người khác, mình cảm thấy khó thở và thân thiện. Thế rồi, đời mình cứ diễn ra theo vòng lặp như vậy: cố gắng, thất bại, so sánh bản thân với người khác, chán nản, cố gắng, thất bại, ...
Tôn Nữ Thục Quyên
Tôn Nữ Thục Quyên
Tôn Nữ Thục Quyên
Tôn Nữ Thục Quyên
Hết ngày hôm nay có lẽ mình vẫn sẽ hiên ngang, bước chân lên những bậc thang cũ để mình vô hồn trong ngõ nhỏ kia…
Bấm một tấm ảnh trước khi màn hình tắt ngóm đi, mình cảm nhận được sự hối hận đang hiện hữu trong lòng. Lần cuối cùng mình ngồi ở góc suốt 3 năm qua lại lần đầu tiên mình thật sự nhìn ngắm mọi thứ ở đây…
Thêm vài dòng đầu cho một kế hoạch vẫn được lên kế hoạch.
Add vài câu lệnh cho những kịch bản chưa hoàn thiện.
Add vài đáp án cho những bài toán chưa hoàn thành ...
Và,
Có một nhỏ đậu trên tay mình nhưng lại vội vã bay đi.
“Những chiếc ghế kia hướng về phía mình nhưng rõ ràng những người ngồi đó sẽ hướng vào nhau”, mình nghĩ vậy.
Mình nghĩ là mình cần được lắng nghe, tâm hồn mình cần được dọn dẹp thế giới nên là mình chọn ở đây, chọn nó làm “người” chứng kiến… mọi thứ.
Hết ngày hôm nay có lẽ mình sẽ không ngừng ngang qua, không bước chân lên những bậc thang cũ, thôi không biết mình đi trong ngõ nhỏ…
Lý do chắc chắn là mình lớn rồi,
The plan to go to the last line.
Các script đã hoàn thành.
Các bài toán này cũng không cần mình giải thích nữa.
Và,
Chú thích kia cũng dừng ở một nơi khác.
Những chiếc ghế kia cũng không còn chỗ trống…
Hoàng Tú Anh
Hoàng Tú Anh
Hoàng Tú Anh
Đối với tôi, "khoảnh khắc phát triển" của bản thân là lúc tôi nhận ra con người và tâm hồn mình, cách nhìn nhận và đánh giá của mình về mọi khía cạnh và phương diện trong cuộc sống thay đổi. Quả thật, tôi đã thay đổi, "khoảnh khắc phát triển" của bản thân tôi đã xuất hiện, dễ dàng nhận thấy, một cách xác định rõ ràng. Bức ảnh là đồng hồ Big Chu nổi tiếng của ngôi trường tôi đang theo học - THPT Chuyên Chuẩn Trọng điểm Quốc gia Chu Văn An.
Ngay khi bước chân vào trường cổng, tôi nhìn thấy đầu tiên là chiếc đồng hồ không chịu nổi, cũng như vậy, tôi nhớ lại những ngày đầu tiên vào trường - lúc tôi bỏ qua sau những tháng ngày vô tư và tự nhiên. . Đúng vậỵ, môi trường cấp Ba như một xã hội thu nhỏ, tôi được tiếp xúc với thật nhiều điều mà bản thân tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến và rồi, tôi suy nghĩ về cuộc sống của mình, câu chuyện của mình trải qua qua, những con đường mà tôi đã đi đến và tôi nhớ đến bố, đến mẹ. Ngẫm lại, tôi của những tháng ngày trước thật quá vô tư, quá hồn nhiên, tôi chỉ nghĩ đến bạn bè, chỉ mải mê đi mới các mối quan hệ và quan tâm, để thấy quá nhiều lời phản ánh xung quanh. Mặc cho bố có hàng ngày nói câu "Con vô tâm với gia đình quá, con chỉ nghĩ cho lũ bạn thôi". Chưa có một lần nào tôi thực sự thực sự kiểm tra các vấn đề đó. Cho đến bây giờ, khi bước vào một môi trường mới, khác hoàn toàn với những người được trải nghiệm trước đây, tôi đã thấy thương họ. Tôi thương cho những người làm vất vả của bố đã cho tôi những điều kiện tốt đẹp như bây giờ. Thầm cảm ơn những lần không ngại mưa nắng đưa tôi đi thi vào từng buổi sáng sớm, kỷ niệm cho đến giờ vẫn là thứ khiến tôi xúc động mỗi khi nghĩ về. Bức ảnh này thực sự được đánh dấu một mốc rất quan trọng trong cuộc sống của tôi. Sau cùng, chỉ muốn nói, tôi yêu trường tôi và thật sự của thương bố.