top of page
Writer's pictureNNAdmin NGƯỚC Organization

| BƯỚC VÀO "HÈ HÈ": KHỞI ĐẦU |


Hè đến cùng “mùa thi”...


Bạn biết không, năm nay hạ trong mình khác lắm. Tháng bảy này, mình đi thi. Một kì thi quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi bạn học sinh. Kỳ kiểm tra đánh dấu bước chuyển trên con đường mình đi tới, rẽ trái, rẽ phải, hay đi về phía trước? Mình chưa biết. Mình đã rẽ trái vào ngôi trường cấp ba mình không yêu thích là mấy. “Mờ mịt”, “mông lung”, “hỗn loạn” là những nhãn dán mà mình từng dành cho nó. Nhưng rồi, giờ đây, vào thời khắc mình sắp rời xa mái trường này, mình bất giác nở một nụ cười. Một nụ cười dành cho người đối diện - chính mình. Ba năm trôi qua thật nhanh cùng với những đổi thay bên trong lẫn bên ngoài con người mình. Tích cực có, tiêu cực có. Người đứng trước mặt mình lúc này đã cứng cáp hơn, kiên cường hơn sau những lần va vấp và vững tin hơn vào bản thân. Dẫu đó là ngã rẽ trái (ngang), mình vẫn là người làm chủ và có thể chuyển hướng nó. Cuối cùng, trường đại học cũng chỉ là một điểm đến trong hành trình của mình, vui hay buồn, giậm chân tại chỗ hay chạy hết sức, lựa chọn nằm ở mình. Vì vậy, tâm thế “đi ra trận” của mình ngày mai sẽ cực kì thoải mái (mình tự nhủ), quyết đoán và tỉnh táo để đạt được nguyện vọng của mình.


Hè đi để lại “thương nhớ”...


Tuy nhiên, đâu chỉ có ước mơ, khát vọng, mình còn mang theo cả niềm mong nhớ khi chia xa bạn bè, thầy cô, và từng góc sân trường. Góc nào sống ảo đẹp nhất, mình nhớ chứ.


Có những điều mình chẳng cần nhớ, vì nó đã là một phần trong mảnh ghép kí ức của mình. Làm sao mình có thể quên những lúc ăn snack vụng ngon lành trong lớp, những lần đi trễ nhưng hối lộ lớp trưởng để bạn không ghi tên lên bảng, những lần đi karaoke đến tận đêm muộn và còn vô số kỉ niệm đẹp chẳng thể gọi tên. Những dòng lưu bút, sến ơi là sến, vội viết cho nhau dưới danh nghĩa “người giấu tên”. Thế mà những cảm xúc chẳng giấu ở đâu được và rồi cả đám ngồi khóc nức nở như những đứa trẻ mới bị giành kẹo. Từng chữ ký, từng lời chúc chân tình mà chúng ta dành cho nhau, vẫn vẹn nguyên ở đấy, trên chiếc đồng phục ngày một sờn đi. Con đường trước mặt, ắt hẳn, mình phải đi một mình. Nhưng không sao cả, lên đại học mình sẽ gặp gỡ những người bạn mới, sẽ có được những niềm vui mới. Gặp lại nhau, chúng mình vẫn sẽ cười thật tươi, đối đãi bằng tình cảm ta đã có.


Có những người, chỉ thoáng qua vài lần trong đời nhưng lại thay đổi tư duy của mình rất nhiều. Đó là một người cô đầy tâm lí, người đầu tiên gieo rắt trong mình một tình yêu với môn Sử. Đó là thầy chủ nhiệm rất tận tâm. Chẳng thứ gì mà thầy không giỏi, từ giảng dạy đến nấu nướng. Thật lòng thì mình rất nhớ vị bánh tráng trộn mà thầy làm cho tụi mình. Và trong tâm trí mình luôn khắc ghi lời nói của cô giáo Tiếng Anh: ”Be confident in what you have”, khi cô nhận ra sự lo lắng trong giọng đọc của mình trước lớp. Tất cả sự yêu thương, ân cần ấy đều tiếp thêm động lực giúp mình mạnh mẽ đặt bút ghi nguyện vọng. Thầy cô, bằng cách nào đó, đã trở thành hình mẫu để mình phấn đấu, từ cách mà họ hành xử đến cách họ chinh phục giấc mơ đời mình.


Trước khi cánh cửa cấp ba chính thức đóng lại, mình muốn cảm ơn những “người thương đặc biệt” đã đồng hành cùng mình qua năm tháng thanh xuân, đã tạo nên những niềm hân hoan lẫn nỗi buồn, tiếng khóc lẫn tiếng cười và những điều phi thường nhỏ bé. Khi hè tan, mình sẽ đứng ở một vị trí mới, dù xa dù gần, vẫn luôn dõi theo mọi người, dù thành hay bại, vẫn sẽ tự tìm cho mình một lối đi. Chẳng ai dại mà đặt mình vào đường hầm đen tối để bỏ lỡ những điều thú vị ngoài kia. Mình cũng như thế, sẽ không khiến mọi người thất vọng. Không phải riêng mỗi kì thi này, kì thi có đáp án A,B,C,D mà trong cả kì thi của cuộc đời vốn chẳng có đúng sai, chẳng có ai hướng dẫn mình nên làm gì mới phải.


Lời cuối, chúc chúng mình thi thật tốt nhé, hè hè (hehe).


-----------------------


Here comes the final exam,

Have you ever noticed summer changes inside me? This July, I am taking the very last exam as a highschool student. It is regarded to be a pivotal exam. Then, I am not sure what is in store for me. Turn left, turn right or go ahead? I did turn into a highschool that I have never dreamed of. “Gloomy”, “vague”, “messy” are labels that I put on it. However, what is left now is just a wry smile on my face when I am about to leave this school. I am smiling to the person facing me - myself. Time flies, things change, and so do I, either optimistic or pessimistic modifications. “How bold and resilient I am through ups and downs!” - I complimented. As if it was a wrong turn, I am the one who can transform and direct it. University, somehow, is just a destination, happiness or sadness, stillness or advancement is the ball in my court. Therefore, I am “joining tomorrow’s battle” with a comfortable, decisive and conscious attitude. Nothing can prevent me from achieving my goals.


Here comes the nostalgia…...

Not only do I have dreams, aspirations, but I also feel deep longings for my friends, teachers and every school’s corner. I hardly forget the most ideal corner to take pictures.


Nevertheless, there remain things which belong to my scattered memories. How can I forget the times when my friends and I sneaked delicious snacks in class, the times when I was late but bribed the class captain to not write my name on the board, nights of going to karaoke until midnight and countless beautiful memories that no words could express. The guestbook lines hurriedly wrote to each other under anonymous lines.. But the emotions could not be hidden, which made us sob like children who had just been taken candies. Every signature, every sincere wish that we have for each other, is still there, on the worn-out uniform. The path in front of me, of course, I have to go on my own. But it does not matter, going to college might open up new chances for me to make new friends and find ecstatic joys. Until another summer comes, please greet me with a dazzling smile and treat me as we used to.


Have you known that there are some people who are just passersby but exert influential impacts on our mindset? There is a thoughtful teacher who first inspired me to love History. Furthermore, the smell of the rice paper, which was cooked by my head teacher, is still lingering in my head. All their love and care literally motivate me to write down my school choices. They have, marvelously, become my role models, from their behaviors to their dream acquisition.


Before we officially enter universities, I would like to send special thanks to “my beloved people '' who have accompanied me throughout my glorious days in high school. They are the ones who contribute to my delightment, my sorrow, my laugh and my cry as well as all little extraordinaries. By the time this summer comes into air, I will have stood at a different position. No matter how far or close we are to each other, I always follow your footsteps. No matter how successful or failing I am, I always fathom out my way. Life is much more gorgeous when it is not viewed from the dark tunnel’s angel. Trust me, I will not let you down, even in this arranged exam or in the unexpected reality where no one shows me how.


My last word for you: good things are running to us, so, do our best, hehe.


74 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page